Tôi hay giữ cho mình những bí mật nho nhỏ. Tỉ như tại thành phố nhỏ này có một quán cà phê tôi hay ngồi, quán đơn sơ, dăm ba bộ bàn ghế và nằm sâu trong một con hẻm. Cà phê cũng thế thôi, giá bình dân và cái tôi nhận được là thứ cà phê bình dân mà bạn có thể tìm thấy ở bất cứ nơi nào. Nhưng nơi đây có một thứ rất đặc biệt, nó không nằm ở quán, nó nằm ở cửa sổ tầng hai nhà bên có treo mấy chậu hoa. Nơi ấy, mỗi buổi chiều lại có tiếng ghi-ta vọng xuống. Tiếng đàn của một người đàn bà, tôi đoán thế, vì có lần sau một đoạn dang dở, tôi thấy thấp thoáng một đôi mắt thật buồn. Và chiều nay, tôi cũng ngồi đây, bản Donna Donna rơi từ căn gác, “Donna Donna Donna Donna Tu regretteras le temps. Donna Donna Donna Donna, Où tu étais un enfant”…
Bất giác tôi nghĩ về sau này của con gái tôi và nghĩ về những người đàn bà chơi ghi-ta. Họ thật hiếm, và càng hiếm hơn khi cầm kỳ thi họa đã trở thành một thứ vớ vẩn.
Bất giác tôi cũng nhớ về Ana Vidović, về Lê Cát Trọng Lý và về một đêm Tiếp tục đọc →