Con gái à, đêm nằm nói chuyện với con. Nói hồi tự dưng hai ba con nói qua chuyện ai làm chủ nhà mình ^^
Ba kêu ở nhà mẹ con cái gì cũng nhất nên mẹ là chủ. Con nhất quyết không chịu. Con bảo để con giảng cho. Hỏi giảng sao, con kêu mẹ chỉ xếp đồ, nấu cơm, nên mẹ làm chủ phòng ngủ và phòng bếp. Hỏi chớ ba đâu có làm gì, con bảo ba xây nhà. Té ra trong ký ức bé bỏng, con đã nhớ và kể lại khá chi tiết cảnh ba kéo cát, xếp gạch, phụ hồ như thế nào. Thấy con nhớ quá rành mạch tự dưng ba đâm lo. Lo là không biết con có còn nhớ chuyện gì nữa không, he he.
Rồi sao con biết không? Ba chờ con giảng xong nói ở nhà con chỉ ăn, uống sữa rồi đi tè, nên ba cho con làm chủ nhà vệ sinh. Thế là con khóc, khóc ngon lành, ba dỗ kiểu gì cũng không nín, ba cố ôm con nhưng con đã đẩy ba ra. Ừ, chỉ một cái đẩy thôi mà ba suy nghĩ mãi. Nhanh quá con ạ. Rồi đây ba mẹ sẽ rơi vào sự mâu thuẩn trong chính mình, mâu thuẩn giữa sự cố gắng kéo con lại trong vòng tay ba mẹ và mong muốn con thoát ra để tung đôi cánh nhỏ. Vừa mong cái ngày đó đến sớm, lại vừa mong con cứ dỗi hờn chầm chậm như thế này. Tiếp tục đọc →
Thích bài này:
Thích Đang tải...