Đôi khi bạn Phan chợt nhận ra mình có một vài thói quen. Tỉ như cái cách mà mình bẻ đôi viên phấn trước khi bắt đầu viết hay như thường nhịp bàn chân phải khi hát karaoke, đại khái vậy. Và mới đây bạn Phan chợt phát hiện, đúng hơn là do người khác phát hiện, một thói quen khác…
Chuyện là có một học trò cũ, thằng Trương Duy Tùng Chư Prông, thường hay ghé chơi cà phê cà pháo và nói chuyện phong lan. Lần gần đây nhất nó ghé và hỏi hôm qua thầy say lắm đúng không. Bạn Phan lấy làm lạ hỏi sao mày biết, nó chỉ cây ghi-ta dựng góc phòng rồi nói chỉ khi nào thầy say cà liểng cà xiểng mới thấy thầy mang cây ghi-ta này ra. À té ra vậy, đúng là thế thật, đúng là chỉ đến khi phải tìm một cái gì đó để tựa thì bạn Phan mới nhớ ra mình có một cây đàn. Bạn Phan không hiểu lắm tại sao mình như vậy nhưng có một điều mãi đến gần đây bạn Phan mới lờ mờ nhận ra là tại sao khi đến lúc bét nhè ra thì những tình khúc bất hủ của Từ Công Phụng, Lê Uyên-Phương, Vũ Thành An, Văn Cao, Phạm Duy, Trịnh Công Sơn,… mà hằng ngày bạn Phan vẫn thường nghe, hoặc yêu cầu để nghe (khi uống cà phê), bay đâu hết. Lúc ấy chỉ còn lại duy nhất boléro, tức nhạc sến…
Lạ cái là bạn Phan chưa bao giờ chú tâm để thuộc lời của một bài nhạc sến nào, thậm chí không nghe, bởi những kể lể, tự sự hay những tiết tấu và ẩn tình quá đơn giản kiểu như “đôi khi trộm nhìn em xem dung nhan đó bây giờ ra sao” rồi “đừng khóc nữa đừng khóc nữa em, thôi về đi, về đi kẻo người ta chờ, kẻo người ta mong” mà không phải là “dài tay em mấy Tiếp tục đọc →
Thích bài này:
Thích Đang tải...