Mới thấy ảnh thằng bạn ngồi chụp con hổ mang ở cự ly gần mà mình chảy mồ hôi nhớt và muốn sụm mẹ hai đầu gối.
Mình không sợ rắn, nhưng kính nể chúng, he he. Là dân gốc rạ, mình với rắn chả lạ gì nhau. Từ rắn rồng hiền lành chuyên bắt chuột, rắn ráo ma lanh bò vô mấy ổ trứng gà hút trộm, đến hổ mang, hổ chúa, mai gầm, cạp nia,… mình đều nhẵn mặt. Nhớ hồi đèn pin còn là một thứ quý hiếm, câu cắm ban đêm phải đốt cái lốp xe để đi thăm. Thời đó cây cối lau lách rậm rạp, mình cầm cây đuốc cao su cháy xèo xèo cứ thế mà băng đồng lội suối chả ngán ma quỷ hay thằng tây nào, chỉ ngán rắn, he he. Cái câu “theo đóm ăn tàn” cũng học được từ đó. Đi thì đi một đường, về thì về đường khác, không được quay lại đường cũ nếu không muốn chầu diêm chúa. Có đận cắm cây đuốc trên bờ, gỡ xong con cá trê mắc câu quay lại thấy hai ba ông mai gầm khoanh vàng khoanh đen bò lổm ngổm. Nhưng không sao, quen rồi, trừ hổ mang cực kỳ manh động, còn phần lớn các loài rắn dữ mà mình biết đều rất… hiền.
Chuyện suýt chết vì rắn mình trải qua nhiều nên đã không biết bao nhiêu Tiếp tục đọc →
Thích bài này:
Thích Đang tải...